Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người


Phan_2

Mới vừa đi ra mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, do dự một chút, đột nhiên xoay người, sắc mặt âm trầm đi trở về, ôm lấy tôi đang ngồi không nhúc nhích ở chỗ cuối vì bị những hành động điên cuồng liên tục của anh làm cho hoảng sợ.

Không để ý tới những ánh mắt đông đảo kinh dị trong bệnh viện, Nhiễm Ngạo ôm tôi bước nhanh đi ra bệnh viện, đặt nhẹ tôi vào trong xe, nịt giây an toàn, sau đó phát động xe, động tác liền một mạch.

"Nhiễm Ngạo." Tôi rốt cục sống lại, phục hồi lại tinh thần.

"Đừng nói gì." Anh nhìn một cái cảnh cáo, nhất thời tôi câm như hến.

Yên lặng cả đường về, tôi buồn bực không dứt: không phải đã nói cho anh biết mình tới bệnh viện sao? Sao lại kích động thế?

Rốt cục, về đến nhà.

Anh ôm tôi tiến vào phòng ngủ trên lầu, cẩn thận đặt tôi trên giường, sau đó đưa lưng về phía tôi, ngồi ở bên giường yên lặng không nói gì.

Lưng anh khẽ run, giống như đang hết sức ức chế kích động.

Anh thấp giọng hỏi: "Con... Đã bao lớn?"

"Chừng 6 tuần."

Nghe vậy, anh bỗng nhiên nắm chặt quả đấm, giống như là đang nhẫn nại đau đớn thật lớn .

Yên lặng hồi lâu, anh đột nhiên thở dài, xoay người đối mặt tôi, nhẹ vỗ về mặt của tôi, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?" .

"Sao lại không đau! Nhiễm Ngạo, Anh sao lại dã man như vậy! Nhìn xem, tím hết rồi!" Tôi cuốn tay áo lên cho anh nhìn vết bầm trên cánh tay.

Anh bất đắc dĩ thở dài: "Anh là hỏi em giải phẫu xong còn đau không."

Giải phẫu?

Tôi lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách anh phát hoả lớn như vậy, khó trách anh ôm tôi về nhà, thì ra anh cho là, tôi đã bỏ hài tử!

"Em không có làm giải phẫu." Lần này đến phiên tôi bất đắc dĩ than thở.

Anh sửng sốt, sau đó phản ứng lại, trong mắt nhất thời hiện lên thần thái vui mừng, không thể tin hỏi: "Nhưng Thịnh Hạ nói cho anh biết, em đã giải phẫu, muốn anh tới đón em. Chờ anh chạy tới bệnh viện, đã nhìn thấy em che bụng, sắc mặt tái nhợt, anh cho là... em thật không có bỏ hài tử?"

Tôi cầm tay của anh, đặt ở trên bụng: "Con vẫn còn ở nơi này, thật tốt."

Nhẹ vỗ về bụng của tôi, trên mặt anh lộ ra nụ cười của trẻ con, quỳ ở trước mặt tôi, đem lỗ tai đặt trên bụng tôi, cẩn thận lắng nghe.

Bộ dáng của anh khiến cho tôi không tự chủ được mỉm cười: "Đứa ngốc, mới 6 tuần, làm sao nghe được."

Nhiễm Ngạo đột nhiên ngẩng đầu, nụ cười biến mất, vẻ mặt khẩn trương và nghiêm túc: "Em đi thề, em sẽ sinh con ra?"

Hồi tưởng bộ dạng đau lòng tận xương vừa rồi của anh, tôi không khỏi thở dài, dù sao tôi cũng không đành lòng bỏ đi đứa nhỏ này, sinh được thì sinh. Tôi cũng không chịu được anh cầm chặt tay tôi nữa, liên tục hỏi tại sao tại sao tại sao. Nhiều hơn mấy lần nữa, tay của tôi chắc canh bị gãy.

"Được, em thề, sẽ sinh con." Tôi dùng sức níu lấy gương mặt của anh, báo thù cho vết bầm trên cánh tay.

Nghe nói như thế, anh nặng nề hôn trán của tôi, mặt mày hớn hở.

Sau đó, trong mắt của anh tinh quang chợt lóe, nói; "Chờ anh." Sau đó vọt ra phòng ngủ.

Tôi kỳ quái, làm sao vậy?

Bất quá, cái này không trọng yếu, quan trọng là ... ---- Thịnh Hạ, con nhỏ này, lại dám hãm hại tôi!

Lập tức, tôi gọi điện thoại hỏi tội: "Bồ, con nhỏ đáng chết này! Lại lừa gạt Nhiễm Ngạo nói mình bỏ hài tử, có phải muốn hại chết mình không a!"

"Yên tâm, Nhiễm Ngạo không nỡ giết bồ." Nó ở bên kia nhàn rỗi nói.

"Còn nói nữa, mới vừa rồi thiếu chút nữa là một xác hai mạng."

"Mình chỉ là muốn bồ thấy rõ ràng phản ứng của anh ta. Thấy rõ thái độ anh ta đối với bồ. Có ai lại vì người không có quan hệ mà tức giận? Tổn thương phổi, tổn thương lòng, vừa tổn thương thận, cái được không bằng cái mất. Anh ta tức giận, có nghĩa là coi trọng ngươi."

"Anh ta coi trọng con của anh ta." Miệng tôi cứng rắn.

"Anh ta coi trọng chính là bồ cùng con của anh ta." Thịnh Hạ sửa lại: "Bằng điều kiện của Nhiễm Ngạo, còn sợ không tìm được phụ nữ sanh con cho sao? Bởi vì quan tâm bồ, mới quan tâm đứa bé này."

Là thế này phải không?

"Tốt lắm, tôi còn phải phá án. Gác máy, buổi tối nói chuyện tiếp." Bên kia tựa hồ lại có vụ án, nó vội vàng cúp điện thoại.

Đang lúc ấy thì, Nhiễm Ngạo hai tay để sau lưng đi tới, ngồi ở bên giường, thần bí nói: "Nhắm mắt lại, vươn tay ra."

Tôi làm theo lời anh, đột nhiên cảm giác được ngón áp út ở tay trái truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lập tức mở mắt, liền thấy trên ngón áp út đã có một chiếc nhẫn kim cương ưu nhã tinh xảo, đặc biệt giật mình.

"Gả cho anh đi, anh sẽ chăm sóc em một đời một kiếp." vẻ mặt Nhiễm Ngạo vô cùng thành khẩn.

"Mua lúc nào?" Tôi không chút nào để ý đến thâm tình chân thành của anh, không có biện pháp, phụ nữ nhìn thấy nhẫn kim cương sẽ điên cuồng. Huống chi cái này là kiểu dáng tôi thích đã lâu. Kể từ nửa năm trước cùng Thịnh Hạ kinh doanh, ở trong cửa hàng thấy được nó, vẫn mơ ước có một ngày nó có thể xuất hiện trên tay tôi.

"Ba tháng trước."

"Tại sao mua cái này?" Làm gì có người nào không có chuyện gì lại mua nhẫn kim cương đặt ở nhà.

"Dù sao sớm muộn gì cũng muốn mua... Đừng chỉ nhìn chiếc nhẫn, người em phải gả là anh. Em mà không trả lời, anh sẽ cho rằng em chấp nhận." Thấy tôi thật lâu không có đáp ứng, sắc mặt Nhiễm Ngạo bắt đầu không nhịn được.

Nhìn nhận kim cương trên tay đã sớm được chuẩn bị tốt, hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Thịnh Hạ. Giờ phút này, tôi thật sự cảm nhận được sự quan tâm của anh, trong lòng nhất thời dâng lên một trận ấm áp, lỗ mũi bất giác có chút chua sót.

Bọn họ nói, mọi việc có mất mới có được. Có lẽ sau khi cưới tôi sẽ mất đi rất nhiều, nhưng ít ra vào giờ khắc này, Nhiễm Ngạo quan tâm, Nhiễm Ngạo ấm áp thật đáng giá.

Cho nên, nhìn về phía anh đang lo lắng, tôi trịnh trọng trả lời ----

"Không muốn."

"Cái gì?" Trong thanh âm lộ ra nguy hiểm.

"Anh cũng không có quỳ xuống, không thành khẩn." Tôi cố làm ra vẻ.

Mặc dù rất cảm động, nhưng thật khó khăn mới có được cơ hội mặc cả với anh, nhất định phải chơi đủ vốn.

Anh hít sâu một cái, cầm tay của tôi, quỳ một chân trên đất, dịu dàng nói: "Gả cho anh."

"Em... Suy nghĩ một chút." Tôi rút về hai tay, ôm ở trước ngực, mỉm cười nhìn anh.

Biết bị đùa bỡn, Nhiễm Ngạo nheo mắt lại, từ từ đứng lên, đột nhiên đem tôi bổ nhào ngã xuống giường, nhìn như hung hăng, kì thực hết sức mềm nhẹ .

Anh dịu dàng nhìn tôi : "Gả cho anh." .

Anh lần thứ ba cầu hôn.

Nhìn ánh mắt của anh, tôi thật bị mê hoặc, không tự chủ gật đầu.

Sau đó, anh tràn ra mỉm cười thắng lợi, cúi người, nặng nề hôn tôi.

Mơ mơ màng màng hết sức, trong đầu chỉ có một ý niệm: lần này, tôi thật sự muốn đi vào phần mộ.

Trong siêu thị, tôi điên cuồng mà tìm kiếm đồ ăn vặt, bánh quy giòn[1], ô mai chua[2], khoai tây chiên, chocolate, thạch trái cây, kẹo bơ cứng[3] và kem. Toàn bộ nhét vào trong xe đẩy.

Chỗ tốt lớn nhất khi mang thai là, cô có thể phóng thích bụng ăn uống thả cửa, hơn nữa không một chút mặc cảm.

Chẳng qua, có người lại không cho là như vậy ---

"Anh mới đi một hồi em đã lấy nhiều đồ ăn vặt như vật! Mau bỏ trở về!" Nhiễm Ngạo làm bộ muốn đem đồ ăn vặt lấy đi.

Tôi lập tức bổ nhào vào xe, bảo vệ đồ ăn vặt: "Nhiễm Ngạo, không phải là em muốn ăn, là con trong bụng em muốn ăn a!"

"Không được! Ăn những thứ này không có dinh dưỡng, em sẽ không ăn bữa ăn chính, không được, tuyệt đối không thể mua." Nhiễm Ngạo thái độ kiên định, mạnh mẽ kéo tôi.

Mắt thấy thế cục đã định, tôi chỉ vuốt bụng, cúi đầu lã chã - chực khóc: "Con ơi, mạng của con thật là khổ a, gặp gỡ loại ba ba mặt người lòng thú này, ngay cả đồ cũng không cho ăn."

Len lén liếc về phía Nhiễm Ngạo, chỉ thấy lông mày thanh tú của anh không ngừng lay động, nhẫn nại một lúc lâu, rốt cục lắc đầu thỏa hiệp: "Tốt lắm, tốt lắm, mua đi. Bất quá lần sau không được viện lý do này nữa!"

Nghe vậy, tôi cười thầm không dứt, ha hả, Nhiễm Ngạo, đấu với tôi, ngươi còn kém xa lắm.

"Nhiễm Ngạo?" Khi tôi bận rộn nhặt đồ, đột nhiên một đạo thanh âm nũng nịu truyền đến.

Trong lòng căng thẳng, thật giống như ngửi được một tia nguy cơ.

Quay đầu nhìn lại, ngũ quan xinh xắn, tóc thẳng đen nhánh mềm mại, thân thể yểu điệu mảnh khảnh, hảo một cái mỹ nữ thanh lệ động lòng người, hảo một cái mỹ nữ dám dùng ánh mắt kinh hỉ ái mộ nhìn chằm chằm đàn ông của tôi.

Nhìn lại Nhiễm Ngạo, trên mặt anh ngoài kinh dị còn có một tia bối rối.

Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, không tốt, giữa hai người tuyệt đối không đơn giản.

Mỹ nữ cười nói tự nhiên: "Thật đúng dịp, lại gặp anh ở đây."

Nhiễm Ngạo đã khôi phục lại bình tĩnh, cười nhưng không nói.

Thấy tình cảnh này, mỹ nữ trên mặt hiện lên một trận thất vọng, nhưng lập tức thu lạitâm tình, mỉm cười nhìn về phía tôi: "Vị này là?"

"Vệ Tịnh Nhã, bạn gái của tôi. Tịnh Nhã, đây là bạn học ở đại học của anh, Hồ Nghi Dĩ." Nhiễm Ngạo ôm tôi đến bên cạnh.

Nhất thời, một đạo ánh mắt ghen ghét và hồ nghi tràn ngập trong ý cười, mà chỉ có phụ nữ mới nhận ra được từ Hồ Nghi Dĩ bắn thẳng về phía tôi, trực tiếp đánh trúng tôi.

Tôi lấy tịnh chế động, nhìn cô, điềm tĩnh cười một tiếng.

"Chúng tôi còn có việc, đi trước!" Nhiễm Ngạo thái độ khác thường, không đợi Hồ Nghi Dĩ kịp phản ứng, liền ôm tôi xoay người tránh ra.

Không nhịn được quay đầu nhìn lại, Hồ Nghi Dĩ sững sờ tại chỗ, vẻ mặt lúng túng bực tức, thấy tôi quay đầu lại, vừa lúc đem cơn giận trút lên người tôi, cô lại --- nhướng lên mắt phải, khiêu khích đối với tôi cười một tiếng!

Trong lòng tôi muốn nhẫn nhục lại không thể nhẫn, tôi đưa tay lên --- nặng nề vỗ vỗ mông Nhiễm Ngạo.

"Em sao vậy?" Nhiễm Ngạo cúi đầu nghi ngờ nhìn về phía tôi.

"Không có chuyện gì." Vẻ mặt tôi bình tĩnh.

Chương 4

Sau đó lại quay đầu, trả lại cho cô một nụ cười khiêu khích, khiến cô kinh ngạc, hắc hắc, hồ ly tinh, có bản lãnh ngươi cứ tới dành, tới dành Nhiễm Ngạo nhà tôi, có cái mông rất co dãn a!

Về đến nhà, tôi trái lo phải nghĩ, hai người bọn họ đến tột cùng là quan hệ như thế nào, nhìn bộ dạng Nhiễm Ngạo, cũng không giống với từng có giao hảo với cô gái kia, vậy tại sao nhìn thấy cô ta lại bối rối như vậy?

"Đang suy nghĩ gì?" Nhiễm Ngạo đi tới, ngồi ở bên cạnh tôi, ôm tôi để trên đùi.

"Không có gì?" Tôi đùa bỡn cúc áo của anh, chậm rãi nói: "Hồ Nghi Dĩ thật xinh đẹp."

"Là sao?"

Không mắc mưu? Tôi thiếu kiên nhẫn : "Làm sao, anh không cảm thấy sao?"

Anh nhướng lông mày bên phải nhìn tôi : "Em muốn anh trả lời thế nào 'So với em kém xa' hay là 'Ở chung một chỗ với em, mắt của anh căn bản là không nhìn thấy những phụ nữ khác' ?"

Tôi nắm mũi của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cho phép nói có lệ." Bất quá nói thật, lỗ mũi của Nhiễm Ngạo nhà tôi thật đẹp mắt, vừa thanh tú lại cao thẳng, hy vọng con sẽ giống như anh.

"Như thế nào? Ghen tỵ?" Anh nắm tay của tôi, đắc ý cười.

Thất sách, cư nhiên làm cho anh lấy được một quân, tôi lập tức thu hồi lửa giận, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mặt anh, thản nhiên cười tươi: "anh nghĩ nhiều quá, em chỉ là muốn, nếu anh và cô ta phục hợp tình cũ, nhớ rõ phải nói cho em biết sớm một chút. Em sẽ mang theo con dọn nhà a."

Vừa dứt lời, cánh tay ngang hông tôi nhất thời chặt hơn, Nhiễm Ngạo nâng cằm của tôi lên, chăm chú nhìn tôi: "Em , dám."

"Anh đoán em có dám hay không?" Tôi tựa vào trên vai anh, nhàn nhã nhìn anh.

Anh rốt cục đầu hàng: "Anh cùng cô ta chẳng qua là bạn bè bình thường, cô là khoa trung văn, anh là khoa máy tính, khi chuẩn bị tổ chức chương trình mới biết nhau, em đừng nghi ngờ."

"Nếu là bạn bè bình thường, tại sao anh nhìn thấy cô ta lại bối rối như vậy? Còn vội vàng kéo em ra." Thủy chung nghĩ không ra điểm này.

Nhìn thật sự là dấu diếm không được, anh không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng giải thích: "Đại học, cô ta tỏ tình với anh, nói yêu thích anh, nhưng anh cự tuyệt. Nguyên tưởng rằng chuyện đã xong, nhưng sau đó mới biết được, cô ta vẫn len lén khi dễ những cô gái chung quanh anh. Bây giờ cô ta biết em là bạn gái của anh, anh sợ cô ta sẽ thương tổn em, cho nên mới không muốn tiếp xúc nhiều. Tóm lại, sau này nhìn thấy cô ta không nên nói nhiều, lập tức né tránh, biết không?" Anh nhìn tôi , vẻ mặt nghiêm túc

Vừa nghe lời này, lưng tôi lập tức lạnh, thì ra phụ nữ này là một nhân vật ngoan độc, mới vừa rồi tôi lại không biết sống chết đi chọc cô, sẽ không bị tạt a-xít chứ?!

"Tốt lắm, lập tức ăn cơm, bây giờ không cho ăn đồ ăn vặt." Anh để tôi xuống, đứng dậy, nhắc tới túi đồ ăn vặt, tiến vào phòng bếp.

Không có biện pháp, tôi một bên đọc tạp chí, một bên chờ đợi món ăn của anh.

Thật ra thì Nhiễm Ngạo làm món ăn rất ngon, quả thật so với những thực phẩm không tốt kia ăn ngon hơn nhiều. Lợi hại nhất chính là, anh căn bản không cần luyện tập, chỉ cần nhìn sách dạy nấu ăn một lần, là có thể làm ra món ăn, mùi vị thơm ngon, bạn tuyệt đối không thể tưởng tượng đây là tác phẩm của người mới học.

Đột nhiên một đoạn văn trên tạp chí ánh vào mắt tôi, tôi quát to một tiếng, vọt vào phòng bếp.

"Nhiễm Ngạo, phía trên này nói, suy nghĩ từ góc độ nuôi dưỡng tốt đứa bé, con trai nên lớn hơn con gái 5 - 6 tuổi" Tôi lấy tạp chí, đọc cho anh nghe.

Anh không có phản ứng.

"Phía trên còn nói, khoa học gia điều tra trên thế giới, phần lớn người cho là, papa ở tuổi 30 đến 45 là lúc sinh con được thông minh nhất. Tỷ như, đại khoa học gia Ái Nhân Tư Thản ra đời lúc papa 32 tuổi; tác giả tác phẩm Gia khế ha phu, Mark, khi ra đời, papa đã 36 tuổi; nhà thơ Goethe ra đời lúc papa 39 tuổi; âm nhạc gia Tiếu Bá Nạp ra đời lúc papa 45 tuổi." Tôi tiếp tục đọc.

"Vậy thì sao?" Thanh âm anh là lạ.

"Ai, ngươi tại sao không sinh sớm mấy năm nữa?" Nhiễm Ngạo năm nay 24, chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi. Xem ra cơ hội hài tử chúng tôi trở thành nhân vật kiệt xuất bị ít đi một nửa .

Đột nhiên, Nhiễm Ngạo xoay người ôm lấy tôi, không có chút nào báo động trước hôn xuống.

Tôi mở to hai mắt buồn bực nhìn về phía anh, tại sao, đã đói bụng đến mức muốn ăn tôi sao.

Trong đôi mắt Nhiễm Ngạo lưu dật thần sắc cổ quái, tựa như do dự, tựa như giãy dụa. Nhưng giờ phút này tôi đã không thể đi tìm tòi nghiên cứu, một trận kinh tởm cảm đột nhiên xuất hiện, khiến cho tôi đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm ói.

"Tại sao, nụ hôn của anh khiến em kinh tởm như thế?" Trong gương vẻ mặt Nhiễm Ngạo bị thương, vội vàng vỗ về lưng của tôi.

"Nhiễm Ngạo." Tôi giương ánh mắt mông lung bởi nước mắt, đáng thương nhìn về phía anh: "Đây là phản ứng khi có thai."

Quả nhiên, trong cuộc sống về sau tôi thật biết phản ứng khi có thai quả lợi hại. Mỗi ngày ói còn hơn trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang. Thứ gì cũng ăn không vô, có khi thậm chí uống nước cũng ói. Lại rất chóng mặt, quả thực so với thụ hình còn khổ hơn.

"Nhiễm Ngạo, đáp ứng em, nếu em mất, anh nhất định phải tái giá, tìm người xấu hơn em, tính tình hư hơn em, vóc người mập hơn em. Như vậy anh mới có thể nhớ tới điều tốt của em." Lại thêm một lần ói nghiêng trời lệch đất sau, tôi nằm ở trên giường, hấp hối nói.

"Vệ Tịnh Nhã, em đừng nói hươu nói vượn." Anh cẩn thận ôm tôi vào trong ngực, vuốt gương mặt của tôi, vẻ mặt lo lắng: "Có tốt hơn một chút không, cái gì cũng không muốn ăn sao?"

Tôi lắc đầu, lôi kéo tay của anh: "Nhiễm Ngạo, anh hứa với em đi."

Tôi thật không dễ dàng mới có một hồi hào phòng như vậy a.

"Nếu như em chết, anh nhất định phải cưới cô gái đẹp hơn em gấp trăm lần." Anh bị tôi phiền thật lợi hại, tàn bạo nói.

Tôi giận đến dùng sức bấu cánh tay anh, thật không có lương tâm !

Anh không nhúc nhích, sau đó ở bên tai tôi dịu dàng nói: "Xem em còn dám chết trước anh hay không."

"Không dám, không dám. Như vậy... Nếu anh chết trước, em sẽ dùng di sản của anh đi tìm tình nhân." Nói xong tôi nhìn sắc mặt xanh mét của Nhiễm Ngạo, âm thầm bật cười. Em khó chơi như vậy, anh cũng đừng nghĩ dễ qua.

Bất quá ói cũng có lợi, đứng ở trên cân nhìn xuống, mới ngắn ngủi vài ngày, thể trọng đã giảm 3 ký lô.

Tinh thần lập tức rung lên, vội vàng tìm chiếc quần jean mua năm ngoái, mặc vào vừa y. Thật tốt quá!

"Nhiễm Ngạo! Nhiễm Ngạo! Mau nhìn, tôi gầy!" Tôi vội vàng khoe ra, lại bị ánh mắt âm trầm của anh hù đến.

Chết! Đã quên bây giờ không phải là thời điểm giảm cân a.

"Mau uống sữa tươi!" Anh đem sữa tươi còn nóng đưa tới bên miệng tôi, chuẩn bị uy tôi uống xong.

Tôi biết điều một chút uống xong một ngụm, nhưng không đợi sữa tươi xuống bụng, cảm giác kinh tởm lại xông tới.

Cho nên, trong phòng tắm lại vọng lên âm thanh nôn mửa của tôi.

Ai, những ngày thế này, khi nào mới hết a

Oa, ăn ngon! Ngon ngon!! Nước súp quanh quẩn ở lưỡi của tôi, thật là mỹ vị nhân gian.

Mấy ngày qua buồn bực ở nhà đều nhanh mốc meo , thừa dịp hôm nay dạ dày thư thái, liền bỏ lại Nhiễm Ngạo đi ra ngoài dạo một chút. Trong lúc vô tình phát hiện chỗ này vừa mở một quán súp, trang hoàng cổ kính, lại ưu nhã.

Trong quán truyền ra từng trận mùi thơm hấp dẫn, tôi liền ngồi xuống nhanh chóng ăn.

Nhẹ nhàng cầm lên một chén súp, một ngụm đi xuống, da mỏng, súp nhiều, nhân mềm, mùi thơm, thật là làm cho người muốn ngừng mà không được.

"Tịnh Nhã!"

Đang lúc tôi ăn như hổ đói, tiếng nói ồm ồm vang lớn bên tôii.

Ngẩng đầu, liền thấy một đôi mắt đen nhánh như sao, bên trong tràn đầy mừng rỡ.

"Lâm Dã!" Tôi nhận ra người này: "Anh cũng tới dùng cơm a? Tới đây ngồi, hôm nay tôi mời."

"Quán này là tôi mở, còn cần em mời?" Anh cười ngồi ở bên cạnh tôi.

Thân thể cao lớn, bên trong áo mơ hồ hiện ra da thịt bền chắc. Làn da màu đồng. Quanh thân tản mát ra hơi thở "không lương thiện", làm cho người tôi cảm thấy nguy hiểm. Nhưng đối với bạn bè mà nói, anh là người không thể tốt hơn: thẳng thắn sáng sủa, hào khí ngất trời. Nhìn kỹ ngũ quan anh, cũng không có nơi nào xấu, nhưng mọi cử động tạo cho người tôi rất nhiều cảm giác, đã không thể dùng đẹp trai để hình dung. Chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, thì có cảm giác an toàn rất mạnh, lập tức là có thể an tâm.

Đây chính là Lâm Dã.

"Anh vừa mở quán này sao, sao tôi không biết?" Tôi lên tiếng kinh hô.

Lâm Dã này cũng thật là kỳ quái , trên đường làm ăn, không phải là hẳn là mở một vài hộp đêm, quầy rượu... Sao? Anh nhưng vẫn càng không ngừng mở một vài tiệm bánh ngọt, quán lẩu, quán vịt nướng, thật sự quá không phù hợp khí chất của anh .

Bất quá, điều này cũng dễ cho tôi đi ăn uống chùa.

"Biết thì thế nào, tiểu bạch kiểm kia sẽ cho em tới sao?" Anh trừng phạt bằng cách vỗ vỗ đầu của tôi.

Tiểu bạch kiểm trong miệng anh chính là Nhiễm Ngạo.

Đoán chừng đời trước hai người bọn họ là oan gia, từ lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không ưa đối phương, nhẹ thì chê cười nhau, nặng còn có thể dùng quyền cước. Tóm lại có bọn họ, thế giới tuyệt đối không an ninh. Tôi chỉ có thể tận lực tránh cho hai người bọn họ chạm mặt.

"Làm sao có chuyện đó." Tôi vội vàng nhìn trái nhìn phải: "Trong quán bố trí rất đẹp, anh thật tinh mắt."

"Sao lại nổi lên nịnh nọt vậy? Sợ tôi không mời ngươi ăn a? Tiểu Trần, cầm hai chén nữa tới đây." Lâm Dã quay đầu lại phân phó nhân viên.

Tôi bấm miệng cười một tiếng, cúi đầu tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng thức ăn ngon.

Chỗ tốt lớn nhất của Lâm Dã chính là nghĩa khí, biết anh 7 năm, ăn đồ của anh không ít, nhưng anh chưa từng nói một chữ.

"Tịnh Nhã." Lâm Dã đột nhiên gọi tôi.

"Uh." Tôi ngẩng đầu.

"Tại sao còn chưa chia tay tiểu bạch kiểm kia?" Anh tà tà cười.

Nghe vậy, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Dã này, mỗi lần thấy tôi cũng hỏi cái vấn đề này.

"Làm anh thất vọng rồi, chúng tôi sắp kết hôn. Đến lúc đó anh nhất định phải tới, đưa tôi bao đỏ thẫm." Tôi từ một đống súp trong chén ngẩng đầu, nhìn anh.

Anh sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hỏi: "Em không phải là mới vừa tốt nghiệp sao? Nhanh như vậy liền kết hôn?" Khẩu khí có chút vội vàng xao động.

"Bởi vì, " tôi sờ sờ bụng, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Tôi mang thai."

"Cái gì?" Tay của anh đột nhiên nắm chặt, tựa hồ muốn đem ly trà trong tay bóp nát

"Cho nên phải lập tức kết hôn." Tôi nhìn bụng, như đưa đám: "Sau này tôi sẽ thành thiếu phụ trẻ tuổi có chồng."

Hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động, tôi kỳ quái ngẩng lên đầu, chỉ thấy Lâm Dã ngơ ngác nhìn ly trà, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.

"Lâm Dã, anh làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Không có, em ăn trước, tôi đi qua xem một chút." Miệng anh đẩy ra một trận cười khổ.

Nhìn bóng lưng chán nản của anh, mặt tôi nhăn nhíu, cũng khó trách Lâm Dã thất hồn lạc phách như vậy, nếu như anh muốn kết hôn cùng một phụ nữ tôi ghét, tôi cũng sẽ không vui vẻ. (#Ami: lầm rồi chị, chị ơi chị ngây ngô quá...)

Ai, Nhiễm Ngạo cũng thiệt là, dựa vào phân lượng tôi ăn đồ ăn của Lâm Dã nhiều năm như vậy, thì không thể cùng anh chung đụng thật tốt sao?

Lúc tôi đang đau đầu, một trận mùi đàn hương nhàn nhạn truyền tới chỗ tôi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông trước mặt kia, gương mặt dịu dàngận tuấn lãng, khí chất nho nhã, tròng mắt màu nâu chứa đựng ý cười nhu hòa.

Là anh.

Cung Viêm.


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .